Khi đến nơi, ông Takashi nhiệt tình chào đón cả nhà. Tuy nhiên, có điều gì đó lạ lùng trong ánh mắt ông khi liếc nhìn về phía vú của vợ tôi. Tôi lúng túng và bực mình, nhưng không dám nói ra với ai vì sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ gia đình.
Ngày thứ hai của chuyến đi, tôi để vợ và bé gái ở nhà chơi cùng ông nội trong khi tôi đi mua sắm. Khi trở về, tôi nghe tiếng rên rỉ phả trên lầu. Rất hoảng sợ, tôi chạy lên và đóng cửa phòng của ông Takashi.
Mở cửa, tôi bất ngờ thấy ông Takashi đang sờ soạng và nhìn lùng vú của vợ tôi trong khi bà ta đang ngủ gật trên giường. Tôi tức giận và la hét, ông bắt đầu biện hộ rằng đó chỉ là sự hiểu lầm và xin lỗi. Tuy nhiên, tôi không chấp nhận lý do gì từ ông.
Tôi đưa vợ và con gái về khách sạn ngay lập tức, không muốn dây dưa gì với ông nữa. Lúc đó, ông Takashi gọi điện, khóc lóc xin lỗi và nói rằng ông bị bệnh tâm thần từ trước nên đã mất kiểm soát. Tôi cảm thấy then chốt nhưng vẫn không thể tha thứ cho hành vi không đúng đắn của ông.
Sau đó, ông Takashi đến xin lỗi và hứa sẽ không tái diễn hành vi nào tương tự. Tôi mãi mãi không thể quên sự việc ấy, nhưng cũng không muốn phá hỏng mối quan hệ gia đình. Bọn tôi quyết định trở về lại qua lại giữa hai nhà để tránh xung đột và mọi người đều đồng ý.
Tuy vậy, mỗi khi tôi nhìn thấy bố chồng, tôi vẫn có cảm giác không thoải mái và cảm thấy khó chịu. Sự việc đó đã để lại một vết thương sâu trong tâm trí của tôi, khó có thể xóa bỏ hoàn toàn.